⚽ Sợi Dây Chuyền Định Mệnh Truyện

Sát Thần , chương 1315 của tác giả Nghịch Thương Thiên cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Chu Cầm sớm đã nhìn trúng một sợi dây chuyền kim cương nhỏ của Monica, giá thành rất cao, chỉ đợi đến ngày lấy được tiền thưởng cuối năm là sẽ đến cửa hàng mua về tặng làm quà Tết cho cô. Tuy nhiên, tin nhắn tiền thưởng gửi về chỉ có 6000 tệ. Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị , chương 1004 của tác giả Ngã Ý Như Đao cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Vào tháng 4 vừa qua, bộ phim truyện thần tượng Đài Loan "Sợi dây chuyền định mệnh" đã gây nên cơn sốt tại xứ Đài. Với nội dung hấp dẫn, tiết tấu nhanh, cảnh trí đẹp, phim còn thu hút người xem bởi lối diễn xuất dí dỏm, trong sáng của chàng diễn viên có gương mặt baby Lâm Chí Dĩnh và cô nàng diễn viên Nếu chỉ là người thường, thì những thế gia kia nhất định không xen vào, vì chỉ khi sinh mệnh chính mình bị uy hϊếp, thì mới ân cần như thế. Cố Tấn Niên khẽ gật đầu, xem như khẳng định suy đoán của Hạ Phi Tinh. Sợi Dây Chuyền Định Mệnh chương 2 | Đọc Chương 2 full - doc truyen Soi DAy Chuyen Dinh Menh chương 2 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi. Đăng nhập; Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật (Giá Du Hí Dã Thái Chân Thực Liễu), Chương 560, Vặn vẹo sinh mệnh cùng tín ngưỡng. Hiện menu. Thể loại . Tiên Hiệp; Huyền Huyễn; Vấn đề quan trọng nhất là bạn cần xác định tỉ lệ các loại sợi cơ của mình và nhận định loại nào trội hơn, từ đó điều chỉnh chế độ tập luyện cho hợp lý. Bạn có thể dùng 1RM để xác định tỷ lệ sợi cơ của mình. Sợi Dây Chuyền Định Mệnh Của Tổng Tài | Truyện Ngôn Tình Ngược Ghét Trước Yêu Sau️Câu truyện kể về mối tình trắc trở giữa An và Duy, họ đã vượt zmeQFav. Bà tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, chỉ có hai anh em. Trước khi ông ngoại tôi anh của bà mất, có trao lại cho bà sợi dây chuyền bạc mà cố tôi gửi lại để sau này bà lấy chồng làm của hồi môn. Sợi dây chuyền có mặt in hình Phật. Bà đeo vào cổ và giữ nó như vật báu. Rồi bà tham gia thanh niên xung phong một thời gian. Trở về, mặc cho mọi người thúc giục, gán ghép, bà vẫn lặng thinh, không lập gia đình. Bà xin chị dâu bà ngoại tôi cho sang căn nhà giáp núi trên mảnh đất của hai cố tôi khai phá, và cứ ở vậy một mình cho đến nay. Sợi dây chuyền bạc được bà cất kỹ trong chiếc hộp nhỏ xinh xắn, đặt trong cái tráp để trên bàn thờ. Mẹ tôi nói, một lần sang thăm bà, thấy bà đặt sợi dây chuyền lên bàn thờ rồi cứ quỳ thế suốt cả mấy tiếng đồng hồ. Mẹ hỏi thì bà nói, giờ bà đã là người nhà Phật rồi. Có hôm, sáng sớm có người đến chơi mới hay bà mệt, nằm một mình trên giường, không ai lo cơm cháo. Nhắc lại những câu chuyện đó, bà chỉ cười và nói “Bà thờ Phật thì Phật sẽ chở che”. Bà tôi thường tụng kinh vào những ngày mùng một và rằm. Những khi rảnh rang, bà đọc kinh sách Phật say sưa, như quên đi những thứ xung quanh mình. Cuộc sống của bà cứ thế nhẹ nhàng trôi đi, với đồng lương hưu tằn tiện, với sào ruộng cấy lúa theo mùa, với rau cỏ mùa nào thức nấy trong vườn. Ngày còn học cấp một, tôi thường quanh quẩn bên bà, theo bà nhặt rau củ quả. Trước khi ra về, tôi có cả một bì củ quả, những thứ mà mấy đứa em tôi ở nhà luôn ngóng đợi mỗi khi chúng biết tôi được sang nhà bà. Tôi thích nhất là những cành huệ trắng bà trồng nơi bờ giếng. Tôi xin bà một cành có những búp đã căng tròn, gần nở đem về cắm trong chai cổ lọ, đặt cạnh bàn thờ ông nội. Tối đến, mùi huệ thơm lắm. Ngồi học bài, tôi cứ thế mà hít hà. Niềm vui lớn nhất của bà là được đi thăm nhiều đền chùa ngoài Bắc trong Nam. Bà sống một mình nhưng không đơn độc. Bà tu tại gia, tâm luôn hướng Phật, cầu phúc cho con cháu. Mỗi lần sang nhà bà, chúng tôi lại được nghe bà kể những câu chuyện Phật, những chuyện nhân quả ở đời. Có lẽ vì thế mà những năm tôi học đại học xa nhà, vào những ngày rằm hay mùng một, tôi thường đi lễ chùa để tìm cho mình một không gian yên tĩnh, tạm bỏ lại sau lưng những xô bồ, toan lo mệt nhọc của cuộc sống. Đến chùa, tôi ngỡ như mình đang được ở bên bà, nhẹ nhàng, tĩnh tâm. Cuộc sống của bà giản đơn mà rất an lạc. Ở cái tuổi ngoài 70, bà vẫn nhanh nhẹn, hoan hỷ, lạc quan, nét cười luôn hiện hữu trên gương mặt điềm đạm. Ẩn sau nụ cười là hàm răng nhai trầu đen nhánh. Bà tôi rất thích ăn trầu. Đó là lý do bà trồng đến hai giàn trầu, phần vì hái cúng Phật, phần cho hàng xóm mỗi khi đến ngày lễ Tết, phần để bà ăn. Tôi vui và thầm cảm ơn Đức Phật đã luôn che chở cho bà. Nhớ lại những năm dạy học xa nhà, khi một mình đối diện với những trận ốm đau thập tử nhất sinh, tôi đều vượt qua. Tôi biết, bà luôn cầu nguyện cho tôi, và tôi cũng luôn tin vào Đức Phật. Tôi nhận ra rằng, chính niềm tin và tình thương yêu sẽ giúp con người vượt qua tất Thị Xuyên Đợi Đỗ Huệ Di lấy lại bình tĩnh không còn khóc nữa, Đỗ Minh Ngạn mới quay trở lại ghế ngồi, gương mặt trở nên khá nghiêm túc hỏi cô “Tiểu Di! Có phải em đã biết hung thủ hại chết ba chính là ai đúng không? Còn nữa sợi dây chuyền em vẫn còn giữ trong tay chứ?” Đỗ Huệ Di gật đầu, tất nhiên là cô biết hung thủ là ai rồi “Sợi dây chuyền vẫn còn trong tay của em còn về hung thủ em nghĩ chắc anh cũng đã biết đó là ai rồi đúng không?” “Đúng vậy, nếu nói như thế thì mục đích của em vào Tần thị chính là tiếp cận Tần Đình Danh để trả thù sao?” Đỗ Minh Ngạn khẽ cau mày, nếu như làm việc bình thường thì sẽ không có gì đáng lo ngại nhưng đây là trả thù trong lòng anh bỗng dâng lên một sự lo lắng khó tả, Tần Đình Danh là người như thế nào không ai có thể biết rõ chỉ biết Tần Đình Danh là người rất vô tình, lãnh khốc, chỉ cần xảy ra một chút sơ suất thì e rằng Đỗ Huệ Di sẽ gặp nguy hiểm “Cũng may là em lấy tên Lạc Thu Tử để làm việc ở Tần thị, nếu không thì…” “Tần Đình Danh đã biết em là Đỗ Huệ Di rồi.” Chỉ một câu nói liền khiến cho Đỗ Minh Ngạn giật thót mình, sững sờ một lúc, anh vội vàng hỏi cô “Vậy anh ta có phản ứng như thế nào? Em có bị anh ta nghi ngờ gì không?” Cô khẽ lắc đầu, không những không bị nghi ngờ mà cô còn được Tần Đình Danh chăm sóc, chiều chuộng, nói cách khác chính là đã trở thành bạn gái của Tần Đình Danh, dường như cô đã bị tình cảm chân thành, si tình của anh rung động, đôi mắt Đỗ Huệ Di rũ xuống, khóe môi nhếch lên cười nhạt tình cảm này vốn dĩ không nên có chút nào. Đỗ Minh Ngạn nhận ra điều bất thường từ Đỗ Huệ Di, mày anh nhíu chặt lại, khẽ cất giọng hỏi “Tiểu Di! Có phải em đã động lòng với Tần Đình Danh rồi không?” Đỗ Huệ Di ngước mặt lên nhìn Đỗ Minh Ngạn, lắc đầu, cười cười phủ nhận “Làm gì có chứ, em làm sao có thể có tình cảm với Tần Đình Danh được, anh suy nghĩ nhiều quá rồi.” Đỗ Minh Ngạn liếc mắt nhìn xuống chân của cô, đôi mày càng cau chặt hơn nữa, giọng nói có phần lạnh đi “Em đừng có gạt anh, mỗi lần em nói dối chân của em sẽ khẽ nhịp nhịp.” Cho dù anh và cô xa cách hơn mười bốn năm nhưng cô vẫn không hề thay đổi, từ sở thích đến thói quen đều giống hệt lúc nhỏ. Cô mím môi im lặng, không thể nhìn thẳng vào mắt của Đỗ Minh Ngạn, anh tuyệt đối không thể để cô rơi vào chuyện này, Tần gia là kẻ thù của hai người, cô không thể yêu kẻ thù của mình được, anh cất giọng khuyên ngăn “Tiểu Di! Giữa em và Tần Đình Danh là không thể nào, em hãy mau buông bỏ tình cảm này đi không có kết quả đâu. Tần Đình Danh là người có thù tất báo nếu như anh ta biết mục đích của em thì vô cùng nguy hiểm.” Hai bàn tay Đỗ Huệ Di nắm chặt vào nhau, cô cũng rất muốn buông bỏ thứ tình cảm không nên có này nhưng…dường như rất khó để buông. Đỗ Minh Ngạn thấy cô do dự, anh ngay lập tức hỏi “Chẳng lẽ em không muốn trả thù cho ba nữa sao? Em quên ba của chúng ta bị Tần gia hại như thế nào sao?” “Không, em không quên, anh hai anh yên tâm em nhất định sẽ trả thù cho ba, tình cảm chỉ là phụ sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch trả thù, em sẽ cố gắng buông bỏ tình cảm không nên có đối với Tần Đình Danh.” Đỗ Huệ Di bị Đỗ Minh Ngạn kích động, cô làm sao có thể quên cái chết của ba mình chứ, làm sao quên được kẻ đã hại cô chỉ trong một đêm đã mất hết tất cả. - - Tại một khu chung cư cao cấp nhất của thành phố, Black một thiên tài về máy tính vô cùng nổi tiếng, những ngón tay thon dài gõ không ngừng trên bàn phím của laptop, anh tập trung cao độ hết mức có thể bỗng Black dừng lại, sắc mặt thay đổi, anh hít một hơi thật sâu, cất lời “Không ngờ cái chết của Đỗ Tấn Trung lại có liên quan đến Tần gia, không biết sau khi Tần Đình Danh biết chuyện này sẽ phản ứng như thế nào đây, Đỗ Huệ Di làm việc của Tần thị chắc chắn là có mục đích, chẳng lẽ là để trả thù?” Black nhanh chóng lấy điện thoại gọi điện cho Lục Dĩ Tường, bên kia Lục Dĩ Tường vừa bắt máy thì anh đã ngay lập tức lên tiếng nói “Dĩ Tường! Ngày mai cậu có rảnh không? Tôi có chuyện cần cậu giúp một tay.” “Được, ngày mai cậu cứ đến Lục thị tôi sẽ bảo A Tôn đến lúc đó cậu cứ đi thẳng lên phòng làm việc của tôi mà có chuyện gì mà nghe giọng của cậu có vẻ nghiêm túc quá vậy?” Lục Dĩ Tường có chút hiếu kì, thắc mắc lâu lắm rồi anh mới nghe được giọng điệu đấy của Black, e rằng chuyện này không hề đơn giản. “Là chuyện liên quan đến Tần Đình Danh, ngày mai tôi sẽ giải thích rõ cho cậu biết.” Black đáp lại ngắn gọn, nếu là chuyện liên quan đến Tần Đình Danh hay là những người anh em thân thiết của Lục Dĩ Tường thì chắc chắn là chuyện quan trọng, chỉ một câu của Black đã khiến cho Lục Dĩ Tường hình dung được chuyện mà Black nhờ không đơn giản tý nào, nói thêm vài tiếng Black cúp máy tiếp tục công việc của mình. Tần gia Tôn Nam từ bên ngoài bước vào phòng của Tần Đình Danh, người khom xuống cung kính chào Tần Đình Danh rồi cất tiếng “Thiếu gia! Quà mà anh bảo tôi chuẩn bị cho Mộ phu nhân tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Tần Đình Danh ừ nhẹ một tiếng,đang xem tài liệu của Tần thị anh chợt nhớ ra một chuyện liền ngẩng đầu lên hỏi Tôn Nam “Đồ tôi bảo cậu đặt cậu đã đặt chưa?” “Tôi đã đặt làm rồi ạ, sẽ rất nhanh có thôi.” Tôn Nam đáp lại, anh cảm thấy từ khi biết Lạc Thu Tử chính là Đỗ Huệ Di tâm trạng của Tần Đình Danh đã tốt hơn rất nhiều, nhiều lúc anh còn cảm thấy thiếu gia của anh đã thay đổi rồi nhưng thể hiện rõ nhất chính là những lúc ở bên cạnh Đỗ Huệ Di. Những gì cần báo cáo Tôn Nam đã báo hết rồi, không còn việc gì anh liền đi ra ngoài không dám làm phiền Tần Đình Danh, trước khi rời khỏi phòng Tôn Nam vô tình liếc mắt nhìn thấy màn hình nền laptop của Tần Đình Danh, màn hình nền đã thay đổi không còn là một tấm ảnh vô vị, bình thường nữa mà thay vào đó chính là ảnh của Đỗ Huệ Di, trong tấm ảnh cô cười vô cùng tươi, vô cùng xinh đẹp bảo sao thiếu gia nhà anh không thể không si tình, nhớ nhung đến thế. Đến chiều, Tần Đình Danh khẽ mở mắt, đầu của anh vẫn còn nặng nề vô cùng, liếc mắt xuống giường anh nhìn thấy Đỗ Huệ Di đang chống tay ngủ gậc gà gậc gù, không tự chủ khóe môi anh khẽ cau lên dáng vẻ của Đỗ Huệ Di lúc ngủ như thế trông rất đáng yêu, cô bất chợt ngã xuống giật mình tỉnh giấc thấy anh đã tỉnh lại cô ngay tức khắc nở nụ cười lên tiếng“Chủ tịch! Anh tỉnh rồi sao? Thật tốt quá rồi, anh có đói không? Để tôi đi hâm nóng cháo lại cho anh.” Đỗ Huệ Di đứng dậy nhanh chóng đi xuống lầu, vừa bước ra khỏi phòng gương mặt của cô liền đanh lại, bước chân cũng chậm Đình Danh ngay sau đó bước xuống lầu, ngồi xuống bàn ăn hướng mắt nhìn cô đang hâm nóng cháo, chẳng lẽ cô chăm sóc cho anh từ sáng đến giờ sao? Không nhịn được anh hỏi“Lạc Thu Tử! Cô là người đã chăm sóc cho tôi từ sáng đến giờ sao?”Đỗ Huệ Di khẽ lắc đầu không nhanh không chậm trả lời lại “Không, trưa tôi mới đến còn lúc sáng là Tôn Nam đã chăm sóc cho chủ tịch.”Cháo đã hâm xong, Đỗ Huệ Di mang ra đặt xuống bàn cho Tần Đình Danh, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh, khóe môi cong lên, chống cằm khẽ hỏi anh “Chủ tịch! Lúc nãy tôi thấy anh đang cười với tôi thì phải?”Mày của Tần Đình Danh hơi nhíu lại khi nhớ lúc nãy quả thật anh đã cười nhưng anh không thừa nhận, lên tiếng đáp lại phủ nhận với cô “Tôi cười lúc nào chứ? Cô nhìn nhầm rồi đấy.”“Không, tôi không có nhìn nhầm, lúc nãy rõ ràng đã tôi thấy anh cười với tôi, lúc anh mới vừa tỉnh lại ấy, chắc chắn luôn.” Cô đáp lại với giọng điệu vô cùng chắc chắn, mắt của cô rất tốt không thể nhìn nhầm Đình Danh không đáp lại, bắt đầu ăn cháo, Đỗ Huệ Di nhìn anh bĩu môi, chắc chắn là có nếu không anh không im lặng như thế. Bỗng nhiên, Đỗ Huệ Di nghe tiếng chuông cửa liền đứng dậy nói với anh “Để tôi ra xem là ai đến?”Cô chạy ra xem, nhìn thấy người đứng trước cổng là Phương Thần cô mở cửa ngay cho anh vào, Phương Thần ngạc nhiên, sững sốt khi thấy Đỗ Huệ Di “Cô làm gì ở đây thế?”Đỗ Huệ Di khom người chào Phương Thần rồi trả lời “Chủ tịch bị bệnh, Tôn Nam có chuyện gấp nên tôi đến đây để chăm sóc chủ tịch.”“Bị bệnh?” Phương Thần tròn mắt, kinh ngạc, trong lòng thốt lên một câu “Đình Danh mà cũng bị bệnh nữa sao?” Anh bước nhanh vào bên trong xem Tần Đình Danh như thế nào?Đi vào trong, Phương Thần nhìn thấy Tần Đình Danh đang ngồi ăn, anh tiến đến ngồi xuống, khẽ cau khóe môi lên hỏi Tần Đình Danh với ngữ điệu trêu chọc “Cậu cũng bị bệnh nữa sao?”“Tôi là con người.” Tần Đình Dang ngước mặt lên, nheo mắt nhìn Phương Thần, không nhanh không chậm phun ra bốn chữ.“Đúng, đúng, cậu là con người.” Phương Thần bật cười gật gật đầu, từ khi quen biết Tần Đình Danh đến nay đây là lần đầu tiên anh thấy Tần Đình Danh bị Huệ Di xem đồng hồ rồi lên tiếng nói với Tần Đình Danh “Chủ tịch! Nếu như anh đã khỏe lại rồi thì tôi xin phép về đây ạ.”“Ừm…” Tần Đình Danh khẽ gật đầu, đầu vẫn gục xuống ăn cháo, lạnh nhạt ừ một Đỗ Huệ Di đã rời đi, Phương Thần mới lên tiếng hỏi Tần Đình Danh “Đình Danh! Theo tôi thấy thì cô trợ lý này của cậu hình như đã thích cậu rồi đấy.”“Ừm, cô ấy thích tôi.” Tần Đình Danh ừ một tiếng đáp lại, Phương Thần lại được một phen bất ngờ, ngạc nhiên, anh thích thú hỏi Tần Đình Danh “Cô trợ lý đó đã tỏ tình với cậu rồi sao?”Tần Đình Danh ừ nhẹ một tiếng “Và tôi cũng đã từ chối rồi.”“Tại sao? Tôi thấy cô trợ lý cũng được lắm đấy, không giống những cô lúc trước ăn mặc hở hang, cố tình tiếp cận cậu, chẳng lẽ cậu là vì…” Phương Thần ngân dài câu nói của mình, anh nghĩ lý do từ chối chỉ có một chính là vì cô bé năm xưa, quả thật chấp niệm của Tần Đình Danh đối với cô bé đó quá lớn “Tôi biết lý do cậu từ chối cô ấy nhưng tôi hỏi thật cậu có từng rung động trước cô trợ lý này không?”“Có, tôi đã rung động với Lạc Thu Tử nhưng hiện tại tôi vẫn không thể chấp nhận tình cảm của bất cứ cô gái nào hết cho dù Tiểu Di đã không còn.” Tần Đình Danh không ngại thừa nhận với Phương Thần, vẻ mặt anh lộ rõ sự buồn bã, đau lòng khi nhắc đến tiểu thanh mai của mình.“Không còn? Ý của cậu là…là Tiểu Di của cậu đã chết rồi sao?” Vừa nghe hai chữ không còn Phương Thần giật mình, cau mày hỏi Tần Đình Đình Danh gật đầu từ từ cất giọng nói “Điều không ngờ chính là Tiểu Di đã chết từ mười bốn năm về trước, cô ấy cùng gia đình bị tai nạn xe không ai qua khỏi cả.” Gương mặt của Tần Đình Danh mỗi lúc một trầm xuống “Chắc cậu cũng đã biết chuyện tôi bị ám sát lúc ở Pháp đúng không? Đó cũng là một phần lý do mà tôi từ chối tình cảm của Lạc Thu Tử, tôi không muốn người con gái mà mình thích chết trước mắt mình.”“Tôi hiểu, nhưng tôi tin cậu có thể bảo vệ người con gái mà mình yêu chẳng lẽ cậu định cả đời này không yêu ai, không kết hôn với ai sao? Cậu hãy dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình đi, tôi thấy Lạc Thu Tử là một cô gái khá tốt đấy, hãy trân trọng.” Phương Thần gật gù hiểu ý của Tần Đình Danh, những ai trong hắc đạo một khi dính đến tình cảm đều mắc phải nỗi sợ, lo lắng này, sợ một ngày nào đó người mà mình yêu thương chết trước mắt của giaĐang ngồi nghịch điện thoại trên giường, Đỗ Huệ Di nghe tiếng mở cửa cô ngay lập tức nhìn ra, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi thấy Lạc Thu Tử đến, cô nở nụ cười lên tiếng “Thu Tử? Tại sao đột nhiên cậu lại đến đây?”Lạc Thu Tử bước vào trong phòng, ngồi xuống giường vui vẻ nói với cô “Tớ đã xin phép hai bác rồi hôm nay tớ sẽ ở lại đây ngủ cùng với cậu, tiện thể chị của tớ nhờ tớ gửi toàn bộ thông tin của Mạc Kiều Nhiên cho cậu.” Vừa nói Lạc Thu Tử vừa đưa thông tin cho Đỗ Huệ Huệ Di tươi cười nhận lấy, khoác tay lên vai Lạc Thu Tử, hỏi “Sao hôm nay cậu lại nổi hứng đến đây ngủ với tớ vậy?”“Cậu còn hỏi nữa sao? Chính là vì cậu bị trúng đạn đấy, tớ đến đây để chăm sóc cho cậu, cậu làm tớ lo lắng chết được.”Cô cười hì hì, kéo Lạc Thu Tử lại khẽ nói “Thu Tử! Tớ nói cho cậu nghe một tin vui, tớ cảm thấy hình như Tần Đình Danh đã thích tớ rồi đấy, bình thường anh ta luôn lạnh lùng, mặt như bị liệt vậy nhưng hôm nay anh ta đã cười với tớ đấy.”“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, cậu hãy mau chóng khiến anh ta yêu cậu sau đó mau mau kết thúc kế hoạch trả thù của cậu đi.” Lạc Thu Tử nghe Đỗ Huệ Di nói thế thì mừng cho bạn mình, cầu mong chuyện trả thù này mau chóng kết thúc chứ cứ kéo dài cô sợ Đỗ Huệ Di lại gặp nguy hiểm gì đó, ở bên cạnh Tần Đình Danh như ở gần hổ có ngày mất mạng như chơi.

sợi dây chuyền định mệnh truyện