🦌 Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Người lính tay không bắt gọn rắn hổ mang chúa. Với vài động tác đơn giản, người lính lục quân nhanh chóng áp chế con rắn kịch độc và chỉ mất một phút để tóm gọn nó trong tay. Người lính mặc đồng phục rằn ri màu xanh của lục quân đụng độ rắn hổ mang chúa dài Jan 25, 2022. #1. Tôi có thằng bạn, nó yêu một đứa con gái cũng được một thời gian. Hai đứa chia tay nhau cũng được 3-4 năm rồi. Lý do chia tay nhạt hơn cả nước lã, theo tôi thì là do nhỏ kia nó chưa đủ thương thằng này chứ về thằng kia thì khỏi bàn. Suốt 3-4 năm qua mỗi Thế nhưng Văn Ý lại tiếp tục xuất thần để cứu cho tuyển futsal Việt Nam thoát khỏi bàn thua trông thấy. 15p45, Đức Hòa mất bóng nguy hiểm ngay trước Tôi có thể giết em và gã chồng cũ bất tài của em, đừng tưởng tôi không dám". Du cố thoát khỏi bàn tay gã, hai cánh tay trần trắng muốt của cô vòng ra sau gáy ôm lấy cổ gã, rướn người ép vòng một vào ngực gã cọ cọ, giọng nói ngọt lịm lả lơi tuôn ra. Ví dụ đêm ngủ cầm bàn tay con trai, bàn tay bé trong mẹ, lại nhớ kỷ niệm khi tôi học đại học về nhà cậu cháu mới 2 tuổi cũng bé xíu, tay nó lọt thỏm trong tay tôi mà bây giờ trưởng thành chuẩn bị lấy vợ. Lúc ấy tôi cũng ứa nước mắt vì nghĩ một ngày rất gần Thân phận thật sự của hắn là Lâm Việt Thịnh, hắn đã thề phải hủy diệt nhà họ Quách… Cô là Quách Thanh Tú, là bé gái mồ côi sống nhờ trong nhà bác, một lòng một dạ hy vọng cái nhà này sẽ càng ngày càng tốt… Download Ebook Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi - Huyền Cầm Full: Ebook Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi - Huyền Cầm - Full Epub - Full Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi; Giới Thiệu. Đọc truyện hay ngôn tình sắc, ngôn tình sủng, ngôn tình tổng tài, ngôn tình cổ đại, ngôn tình xuyên nhanh, giới giải trí - showbiz. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ. Đọc truyện Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng. Từ đó, tôi bắt đầu phát triển kinh doanh. Có thêm vốn trong tay, tôi đầu tư thêm vào thị trường căn hộ, rồi bắt đầu để ý đến lĩnh vực xây dựng. Tôi hăng say làm việc đến khi vợ chồng tôi không còn tìm được tiếng nói chung và tôi bước ra khỏi cuộc sống hôn nhân. mwCy. Đột nhiên Quách Thanh Tú cảm thấy lực siết chặt ở cổ mình biến mất, cô há miệng thở gấp, trong phổi có dưỡng khí nên ý thức dần được hồi phục. Cô dựa vào tường, tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng. Lâm Việt Thịnh đứng trước mặt cô, sắc mặt hắn lạnh băng. Quách Hoàng Ngân thì nằm ngã dưới đất, hai y tá đang rút một cái ống tiêm từ cổ cô ra. Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi vội vàng cúi người xuống giơ tay đỡ Quách Hoàng Ngân ngồi dậy. “Các người tiêm cái gì cho chị ấy vậy?” Quách Hoàng Ngân gầy như que củi, dường như không còn chút sinh lực nào, Quách Thanh Tú không tốn chút sức nào đỡ Quách Hoàng Ngân lên giường. Y tá liếc nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi mới nhìn Quách Thanh Tú đáp “Là thuốc an thần.” Quách Hoàng Ngân lại nằm lên giường, cô nhắm nghiền hai mắt lại, giống như đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Lâm Việt Thịnh giơ tay nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói “Hết giờ rồi…” Quách Thanh Tú đắp lại chăn cẩn thận cho Quách Hoàng Ngân, rồi quyến luyến đi ra ngoài. Ngồi trong xe, Quách Thanh Tú trầm mặc không nói gì cả. Cảm xúc của cô đã suy sụp đến cực điểm. Tại sao chị họ lại biến thành như vậy? Rõ ràng chị ấy rất khỏe mạnh cơ mà? Chiếc xe chạy được nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại, Lâm Việt Thịnh quay người lại dùng đôi mắt bén nhọn chăm chú nhìn Quách Thanh Tú, bàn tay lớn của hắn giữ lấy cằm cô, rồi xoay mặt cô về phía hắn. “Có phải cô lại muốn mắng chửi tôi tiếp không?” Quách Thanh Tú nâng đôi mắt ưu thương lên nhàn nhạt nhìn hắn, rồi lại cụp mi mắt xuống. “Tại sao chị tôi lại thành ra như vậy?” “Cô ta như vậy không phải là càng tốt à?” Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh vô cùng lãnh đạm “Cô không phải lo bị cô ta phát hiện, và cô ta cũng không cảm thấy đau khổ cho chính mình nữa.” Đúng, loại trạng thái này có thể giải quyết tất thảy mọi vấn đề. Quách Thanh Tú chớp chớp mắt, khiến nước mắt chầm chậm rơi xuống “Là anh làm đúng không?” Lâm Việt Thịnh buông cằm cô ra rồi quay người lại tiếp tục lái xe. “Là anh làm thật sao?” “Tôi nói là không phải tôi làm, thì cô có tin không?” Lâm Việt Thịnh lạnh nhạt mỉa mai. Dẫu sao trong mắt Quách Thanh Tú, hắn cũng đã là một tên vô cùng khốn kiếp rồi, tiếp tục làm ra một chuyện xấu nữa thì cũng chẳng nhằm nhò gì. Quách Thanh Tú bỗng nhiên phẫn hận lườm hắn “Tôi hận anh, Lâm Việt Thịnh…” Tâm trạng của Lâm Việt Thịnh trở nên rất tệ. Hắn vốn muốn thỏa mãn tâm nguyện của cô, nhưng không ngờ cô không những không cảm kích hắn, mà còn dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn. Hắn nặng nề phanh kít xe lại, rồi đột nhiên đưa tay túm lấy cánh tay cô “Quách Thanh Tú, cô bị đần phải không? Là tự cô muốn đến, thế mà giờ lại còn đổ vạ cho tôi! Não cô bị úng nước à?” Quách Thanh Tú uất ức nhìn hắn, rồi lại khôi phục dáng vẻ đáng thương. “Là do chị cô không chấp nhận được chuyện chia tay, nghĩ không thông mà thôi. Không lẽ tôi phải cưới cô ta vì một cái giao dịch à?” Lâm Việt Thịnh nổi giận đùng đùng, mặt hắn đen lại, đấm mạnh lên xe. Quách Thanh Tú sợ hãi nhìn hắn. Nhẫn nhịn, mình phải nhịn, mình là Ninja Rùa vạn năm. Tên khốn Lâm Việt Thịnh, nhất định có một ngày tôi sẽ đòi lại anh toàn bộ những gì mà anh thiếu nợ tôi. Chiếc xe chầm chậm tiến vào căn biệt thự, sắc mặt Lâm Việt Thịnh băng lạnh, tinh thần của Quách Thanh Tú lại càng sa sút. Trong lòng cô vô cùng rối loạn. Từ lúc hắn cường bạo cô thì cô đã từng bước tiến vào cái bẫy mà hắn bố trí. Bây giờ người thân của cô, người thì không rõ tung tích, người thì vào viện tâm thần. Cô không thể tha cho hắn, tuyệt đối không thể… Quách Thanh Tú ngây ngốc đứng trước tấm gương trong nhà tắm, cô nhìn chính mình trong gương đến mức sớm đã quên đi chuyện khóc lóc. Ý nghĩ trả thù như cỏ dại sinh trưởng, lan ra mọi chỗ… “Quách Thanh Tú…” Ở bên ngoài, Lâm Việt Thịnh đang gõ cửa. Quách Thanh Tú không hề động đậy, cô đang đắm chìm trong suy tưởng của chính mình, cô nhất định phải sắp xếp lại các manh mối cho rõ ràng. “Ầm…” Lâm Việt Thịnh một cước đá cánh cửa nhà tắm mở ra, hắn trông thấy trong tay Quách Thanh Tú đang cầm bàn chải đánh răng, rồi ngạc nhiên nhìn hắn. Ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy lạ lẫm. Lâm Việt Thịnh không vui cau mày nói “Quách Thanh Tú, cô đánh răng đến một tiếng đồng hồ à?” Quách Thanh Tú lúc này mới điều chỉnh lại tâm tình hỗn loạn của mình, cô cố nặn ra một nụ cười gượng đáp “Được rồi, tôi xong ngay đây!” Lâm Việt Thịnh không phát sinh điều gì lạ thường cả, nét mặt hắn quái dị đi ra ngoài. Không hiểu tại sao, hắn luôn thấy Quách Thanh Tú có gì đó là lạ. Nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào. Quách Thanh Tú đánh răng xong thì đi ra ngoài, cô mỉm cười nhìn Lâm Việt Thịnh. “Anh đói rồi sao? Tôi đi làm sủi cảo cho anh nhé…” Sắc mặt của Lâm Việt Thịnh lúc này mới hơi thả lỏng, hắn giơ tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô “Hôm nay tôi đã thỏa mãn tâm nguyện của cô, có phải là cô cũng nên biểu hiện chút gì đó không?” “Được!” Quách Thanh Tú cười gượng gạo “Anh thích ăn gì?” Bây giờ Quách Thanh Tú đang mặc một chiếc áo ngủ hoa, mái tóc dài nhẹ nhàng buông xõa bên vai, đôi mắt cong cong, cánh môi hồng nhuận. Hơi thở thiếu nữ thanh thuần mà sạch sẽ đã gợi lên dục vọng trong lòng của Lâm Việt Thịnh. Ánh mắt hắn tối lại, hắn cúi đầu hôn lên môi Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú không có chút thành thạo nào mà hơi trúc trắc hôn đáp lại hắn. Trong lòng Lâm Việt Thịnh không kiềm được có hơi đắc ý. Tên khốn anh Hải’ gì đó, xem ra hắn không những chưa có được thân thể của Quách Thanh Tú, mà còn chưa từng hôn cô nữa. Nếu không thì đến bây giờ cô không thể vẫn còn ngây ngô như vậy được. Sau một đợt môi lưỡi dây dưa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú hơi ửng đỏ. Lâm Việt Thịnh bế ngang Quách Thanh Tú lên rồi đi vào phòng thay đồ. Hắn kéo tủ quần áo ra, bên trong chất đầy đủ loại trang phục gợi tình mà hắn đã mua sáng nay ở trung tâm thương mại. Có trang phục màu trắng của y tá, trang phục thủy thủ màu xanh, còn có bộ đồ thỏ trắng, bộ jumpsuit màu đen, bộ cô hầu gái,… Các loại mẫu mã rực rỡ đủ màu sắc chất đầy trong tủ để đồ. Quách Thanh Tú xấu hổ muốn chết, những bộ trang phục này đều vô cùng thiếu vải, rồi còn lộ luôn vị trí đó ra nữa. Cô mới không thèm mặc mấy loại trang phục không biết xấu hổ này. Trong mắt Lâm Việt Thịnh tràn ngập màu sắc dục, hắn khẽ thủ thỉ nói bên tai cô “Ngoan, mặc lên cho tôi xem, nhất định sẽ rất hấp dẫn…” Quách Thanh Tú khó khăn lắc đầu nói “Không, không được, như vậy khó coi lắm!” Hắn đưa tay cởi cúc áo ngủ của cô, rồi dùng giọng điệu mờ ám gợi tình nói “Vậy để tôi thay giúp cô nhé…” “A, không cần không cần, để tôi tự thay được rồi!” Quách Thanh Tú dùng một tay đẩy Lâm Việt Thịnh ra ngoài cửa. Sau đó cô đóng cửa phòng thay đồ lại, bắt đầu chọn đồ. Nhiều như này, biết chọn bộ nào cho được đây!!! Cái nào cũng ngắn cũn cỡn, có cái còn không che được hết mông. Đặc biệt là bộ lụa màu đen, mặc lên người hoàn toàn trông giống như không mặc gì. “Xong chưa, tôi muốn vào…” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh ở bên ngoài mất kiên nhẫn thúc giục. “Sắp xong rồi, tôi ra ngay đây…” Quách Thanh Tú chọn bộ trang phục thỏ trắng, nhưng nó cũng rất ngắn, che được đằng trước thì lại hở đằng sau. Vì vậy cô lấy luôn một chiếc sơ mi màu trắng trong tủ đồ của Lâm Việt Thịnh khoác bên ngoài. Trong phòng ngủ chính, ánh đèn có màu đỏ nhạt mờ mờ, thân hình vô cùng tuấn mỹ của Lâm Việt Thịnh ngồi trên sofa, hắn dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Quách Thanh Tú bước ra từ phòng thay đồ. Chiếc áo sơ mi màu trắng dài ngang đùi, làm tôn lên đôi chân dài thon nhỏ trắng ngà của cô. Phía dưới không có thứ gì cả, khiến cho người ta dễ suy nghĩ xa xôi. Lâm Việt Thịnh hếch cằm lên, lửa nóng trong đáy mắt càng thêm bùng cháy “Cởi áo sơ mi ra…” Gương mặt của Quách Thanh Tú liền đỏ xuống tận cổ, đôi tay nhỏ nhắn chậm chạp cởi cúc áo ra. Lâm Việt Thịnh trêu chọc nói “Cô ngại cái gì, có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn thấy đâu?” Hừ! Khốn kiếp, anh tưởng da mặt tôi dày giống anh hay sao! Được rồi, tới thì tới luôn lần này thôi! Quách Thanh Tú lấy hết dũng khí cởi chiếc áo sơ mi xuống. Bộ lông thỏ trắng muốt vừa hay che trước bộ ngực đẫy đà của cô, chiếc quần nhỏ đến rốn vừa vặn ôm lấy cặp mông tròn trịa. Đáng chú ý nhất là phía sau còn có một cái đuôi ngăn ngắn, trên đầu Quách Thanh Tú còn đeo một chiếc băng đô tai thỏ. Làn da trắng như tuyết không biết vì ngại ngùng hay do ánh đèn chiếu vào mà phủ lên một tầng sáng đỏ. Nhìn qua vừa đáng yêu vừa gợi cảm. Lâm Việt Thịnh hít sâu một hơi, rồi trực tiếp áp Quách Thanh Tú lên tường. Hắn ôm lấy cô, bàn tay đẩy mảnh vải ngắn che trước ngực cô ra, hắn hôn lấy nơi đầy đặn gợi cảm đó của cô, rồi ngậm trong miệng điên cuồng cắn mút… “A, đừng…” Quách Thanh Tú không ngờ là phản ứng của hắn lại dữ dội như vậy. Kích tình đến rất nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Lâm Việt Thịnh đưa vọt lên đỉnh. Cô ngồi trên đùi hắn giống như đang cưỡi ngựa. Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy mông cô, khiến cho khuôn ngực thẳng đứng của cô càng gần sát đến mặt hắn hơn… Cô nhóc này, quả là ngọt ngào. Mỗi một chỗ trên cơ thể đều tràn đầy mùi vị ngọt ngào kỳ diệu, hương thơm thanh thuần của thiếu nữ khiến hắn hoàn toàn mất khống chế. … Kích tình qua đi, sự mờ ám khắp căn phòng đầy rẫy những vết tích của nam nữ sau khi hoan ái. Y phục bị xé nát thành nhiều mảnh, rơi vãi khắp trên mặt đất… Toàn thân Quách Thanh Tú mềm nhũn, nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa hồi lại chút ít sức lực nào. Nhưng trên người cô đã sạch sẽ, còn đang mặc váy ngủ nữa, lẽ nào là hắn tắm rửa giúp cô hay sao? Tên đàn ông đáng chết này, thể lực của hắn quá tốt, từ tám giờ đến mười hai giờ đều không hề ngưng nghỉ, có một lần cô còn ngất đi… Lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn vẫn còn đang rong ruổi trên cơ thể cô. Chẳng trách hắn nói là không bao giờ chơi đùa với một người phụ nữ quá một tháng. Loại chơi đùa này có người phụ nữ nào chịu nổi cơ chứ. Thật kỳ lạ, sao hắn không chết vì kiệt sức đi nhỉ? Đêm khuya tĩnh mịch, đồng hồ tích tắc quay. Lâm Việt Thịnh đã ngủ say. Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ to gan, là giết chết hắn… Đúng, giết hắn để báo thù cho chị họ. Ánh mắt cô nhìn về phía chiếc bàn, trên đó có một con dao gọt hoa quả nhỏ. Cô nhẹ nhàng đi qua, vươn tay cầm lấy con dao. Trong đêm tối, con dao sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lẽo, bàn tay cô có hơi run rẩy. Thật ra cô là một người rất nhát gan, từ nhỏ đã sợ máu chứ đừng nói đến giết người. Thậm chí đến giết một con kiến cô cũng không dám. Nhưng tầng hận ý này sâu đậm như vậy. Trong lòng cô không ngừng run rẩy, cô không cách nào quyết định được, nhưng cũng không muốn từ bỏ. Cô cứ ngây ngốc đứng ở đó rất lâu. Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Việt Thịnh “Cô cầm dao làm gì?” Quách Thanh Tú sợ tới mức hét lên một tiếng, trái tim đập điên cuồng. Cô quay đầu lại nhìn Lâm Việt Thịnh không biết đã đứng đằng sau lưng cô từ lúc nào. Trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hắn tỉnh lại rồi? Lâm Việt Thịnh giơ tay bắt lấy cổ tay cô. “Muốn giết tôi sao?” Quách Thanh Tú rất nhanh tỉnh táo lại, cô đấu không lại hắn. Lúc hắn ngủ, cô đã không thể đấu lại được hắn, chứ đừng nói đến lúc hắn tỉnh… “Không, không phải. Tôi chỉ là, chỉ là muốn ăn hoa quả thôi…” Quách Thanh Tú thuận tay cầm một quả táo từ khay đựng hoa quả. Lâm Việt Thịnh nửa tin nửa ngờ thả lỏng tay. Khóe miệng Quách Thanh Tú giật giật, cô cầm quả táo gọt vỏ. Trong lúc hốt hoảng, con dao đã cắt vào tay cô. "Chiếc váy cưới này rất không xứng với khuôn mặt cô, cả kiểu tóc nữa, thật không hiểu nổi, lúc trước cô đã học thiết kế thời trang kiểu gì." Quách Thanh Tú đứng trước mặt Dương Hà Khuê, khom người nhặt điều khiển, vươn tay nhấn vào nút tắt ti vi. Dương Hà Khuê thu ánh mắt lại, chuyển sang nhìn Quách Thanh Tú, cơ thể cô ta thoáng ngửa về sau, dựa người lên ghế salon. Nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú rất lâu, cô ta đột nhiên cười khẽ. "Cô cười cái gì?" Quách Thanh Tú không nhịn được hỏi. Dương Hà Khuê thôi cười, nghiêm túc nói "Tôi nhớ cô đã từng nói, cô nhất định sẽ là người thắng sau cùng, bây giờ nhìn lại, cô đã thua rồi." "Vậy sao? Tôi không thấy mình đã thua..." Quách Thanh Tú rất trang trọng ngồi xuống ghế salon trước mặt Dương Hà Khuê, nhìn cô ta không hề sợ hãi. "Không thua? Đừng lừa mình dối người nữa, tôi đã kết hôn với Lâm Việt Thịnh, bọn tôi đã cử hành hôn lễ, bọn tôi đã nhận giấy đăng kí kết hôn, tôi đã mặc váy cưới, cô nhìn xem, váy cưới này là Lâm Việt Thịnh tự tay chọn cho tôi đó..." Dương Hà Khuê nói xong, còn cao giọng cười khẽ "Tối qua bọn tôi còn ân ái, làm ba lần, anh ấy rất hài lòng, mặc dù lúc cao trào, anh ấy gọi tên cô, nhưng tôi không không quan tâm, bởi vì anh ấy ở trong cơ thể của tôi, đây mới là điều quan trọng nhất..." Sắc mặt Quách Thanh Tú đột nhiên trắng bệch, trong lòng bị cơn giận lấp kín. Lâm Việt Thịnh, anh đúng là tên khốn kiếp, ngay cả loại chuyện này mà anh cũng dám làm với cô ta. Thấy biểu tình châm biếm đầy mong đợi của Dương Hà Khuê, Quách Thanh Tú đột nhiên cảm giác được mình đã bị lừa. Cô lại ngồi thẳng người, khẽ cười. "Vậy ư? Anh ấy gọi tên tôi, vậy chứng minh người trong lòng anh ấy là tôi! Cử hành hôn lễ với cô thì đã sao, cô là người rõ nhất tại sao anh ấy lại làm những chuyện này với cô. Nếu như không phải bởi vì cô hèn hạ vô sỉ, sao anh ấy có thể làm như vậy?" Sắc mặt Dương Hà Khuê có chút lúng túng, rất lâu sau mới khôi phục lại vẻ ung dung, cười khẽ. "Quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất, bây giờ, tôi mới là nữ chủ nhân của nơi này, còn cô chẳng là gì cả." Quách Thanh Tú lười tranh luận mấy đề tài vô bổ này với cô ta. "Đừng nói mấy thứ có có không không này nữa, bây giờ, tâm nguyện của cô đã đạt được, mau mang thuốc giải ra đây!" Dương Hà Khuê cong khoé môi, nở nụ cười lạnh lẽo. "Không có thuốc giải!" "Cái gì?" Quách Thanh Tú giận đến phổi sắp nổ tung, cô ta chơi đùa Lâm Việt Thịnh trong lòng bàn tay, bây giờ lại còn nói không có thuốc giải. "Người đâu!" Quách Thanh Tú cương quyết kêu một tiếng, Lê Hùng Việt mang hai tên vệ sĩ đi vào. Quách Thanh Tú hừ lạnh một tiếng "Bây giờ tôi để cô nhìn xem, ai mới là nữ chủ nhân nơi này. Lê Hùng Việt, trói cô ta lại." "Vâng, cô Quách." Lê Hùng Việt nháy mắt một cái, hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên bắt Dương Hà Khuê. Dương Hà Khuê tức giận hét lên "Đi ra, đi ra, đi ra, không cho phép mấy người nào đụng vào tôi! Ai dám đụng vào, tôi sẽ bảo Lâm Việt Thịnh giết chết mấy người." Lê Hùng Việt nhìn cô ta không cảm xúc. "Thật xin lỗi, cô Dương, đắc tội rồi. Mấy người nghe theo sắp xếp của cô Quách, cô ấy mới là nữ chủ nhân chân chính ở đây." Dương Hà Khuê bắt đầu mất đi vẻ thản nhiên cùng ưu nhã bình thường, nói ra mấy câu tục tĩu, lăng mạ những vệ sĩ này. Nhưng, bọn họ đều thờ ơ, không ai bị cô ta uy hiếp cả. "Quách Thanh Tú, cô đối xử với tôi như vậy, cô sẽ không có được thứ gì hết." Con ngươi ấm áp của Quách Thanh Tú dần dần sinh ra một tia rét lạnh "Lê Hùng Việt, cầm dao lại đây." Lê Hùng Việt đưa một con dao nhỏ sắc bén cho Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú cầm dao nhỏ, chậm rãi đi tới trước mặt Dương Hà Khuê. "Có lẽ là bởi vì Lâm Việt Thịnh yêu tôi, cho nên không nỡ ra tay với cô, vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng với cô. Nhưng mà, tôi không phải anh ấy, tôi sẽ không mềm lòng. Bây giờ cô cũng rất rõ, nếu như cô không nói ra thuốc giải, như vậy người chết không chỉ là tôi, mà còn có cô..." Dương Hà Khuê dùng một ánh mắt đắc ý, mỉa mai nhìn Quách Thanh Tú. "Cô tưởng rằng tôi sẽ sợ cô sao? Dù sao bây giờ tôi cũng đã lấy được thứ mà mình muốn, những thứ khác đều không còn quan trọng." Quách Thanh Tú lạnh lùng nói "Tôi thật không hiểu, loại hôn nhân giả tạo này đối với cô có gì vui vẻ? Cuộc đời của cô chẳng lẽ chỉ tồn tại vì anh ấy? Trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt, tại sao cô lại phải vì một người đàn ông không yêu cô mà tự đào hố chôn mình?" Dương Hà Khuê đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến nước mắt tràn ra, lúc này cô ta mới dừng lại, không ngừng ho khan. "Quách Thanh Tú, cô nói đúng rồi, trên đời này đúng là có rất nhiều đàn ông, nhưng người đàn ông Tăngi yêu, chỉ có một mà thôi, trùng hợp lại cùng là người đàn ông mà cô yêu. Cô vẫn còn mặt mũi đứng đây nói tôi? Chẳng phải chính cô cũng yêu anh ấy đến chết đi sống lại sao, ngay cả chị ruột mình cũng..." "Bốp..." Dương Hà Khuê vẫn chưa nói hết, trên mặt đã ăn một bạt tai của Quách Thanh Tú. Một bạt tai này, Quách Thanh Tú đã dùng đủ lực, trên gương mặt trắng nõn của Dương Hà Khuê, lập tức xuất hiện năm vết ngón tay rõ ràng. Dương Hà Khuê bị đánh đến hoa mắt, lỗ tai ong ong. Hồi lâu, cô ta nhổ khẽ một cái, máu tươi phun lên sàn nhà, giống như bông hoa mai nở tung. Nhổ xong, cô ta lại cười. "Có bản lĩnh thì giết tôi đi, nếu không cô sẽ còn nghe thấy nhiều thứ mà cô không muốn nghe hơn." Bình tĩnh lại, lồng ngực Dương Hà Khuê phập phồng, thở hổn hển nói, trong con ngươi thoáng qua vẻ hưng phấn. "Cô nói đúng, tôi yêu Lâm Việt Thịnh, giống như cô yêu anh ấy vậy, tôi nghĩ, thậm chí còn yêu sâu đậm hơn cả cô, bởi vì, vì anh ấy tôi có thể chết, có thể đi làm bất cứ chuyện gì, mà cô thì không làm được, cho nên cô không có tư cách nói Lâm Việt Thịnh như thế nào ở trước mặt tôi." Quách Thanh Tú nhìn cô ta vô cùng khinh bỉ. "Nhưng Lâm Việt Thịnh không yêu cô, chẳng lẽ cô không biết cô yêu đơn phương sao? Còn có, cô đã tổn thương tôi..." Vẻ mặt Dương Hà Khuê trở nên điên cuồng. "Tôi đã từng nói, vì Lâm Việt Thịnh, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, đừng nói là tổn thương cô, cho dù là giết cô, tôi cũng rất sẵn lòng. Ồ, bây giờ tôi có chút hối hận, ban đầu tại sao không hạ một vài loại thuốc kịch độc để giết cô. À, như vậy không ổn, mặc dù cô sẽ chết rất nhanh nhưng trong lòng Lâm Việt Thịnh nhất định sẽ nhớ cô, bởi vì đàn ông thường thường sẽ nhớ đến thứ mà mình không có được, sẽ nhớ cô cả đời, cho nên à, vẫn nên dùng HVE! Ưu điểm của nó là khiến cô dần dần trở nên già nua, trở nên xấu xí, người đẹp khuynh thành biến thành kẻ không nhan sắc, đợi đến khi tóc cô đã rụng sạch, mặt đầy nếp nhăn và tàn nhan, làn da thô ráp già nua, dần dần úa tàn như hoa khô, tiếp tục như vậy, ở trong lòng Lâm Việt Thịnh cô nhất định chẳng đáng giá gì nữa, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy, nếu như chưa từng quen biết cô thì tốt biết mấy. Ha ha, tôi thật là thông minh, như vậy thì dù cô có chết hay không, anh ấy cũng không thích cô nữa..." Lời của Dương Hà Khuê, khiến Quách Thanh Tú rợn cả tóc gáy, cô không ngờ, mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Cô thật sẽ già nua tiều tụy như vậy sao? Thấy sợ hãi trong mắt Quách Thanh Tú, Dương Hà Khuê cất tiếng cười to, tiếng cười vô cùng chói tai. "Không cho phép!" Quách Thanh Tú kề dao lên gương mặt sạch sẽ mềm mại của cô ta. "Nói, thuốc giải ở đâu, nếu không Tăngi sẽ huỷ cái mặt này của cô..." Dương Hà Khuê như nhìn thấu được suy nghĩ của Quách Thanh Tú, vô cùng phách lối nói "Cô không dám! Trước khi chưa lấy được thuốc giải, mấy người sẽ không dám giết tôi. Ha ha ha ha..." Bàn tay Quách Thanh Tú hơi run rẩy, đúng vậy, Lâm Việt Thịnh không dám giết cô ta, cô lại không dám giết cô ta. Thuốc giải, cô vô cùng muốn có thuốc giải. "Được, là chính cô nói..." Tay Quách Thanh Tú dùng sức, lưỡi dao sắc bén cắt ngang một đường trên gương mặt mịn màng sáng sủa của Dương Hà Khuê. Máu tươi theo lưỡi dao, lập tức tuôn ra ngoài, sau đó uốn lượn chảy xuống. Dương Hà Khuê đau đến rơi nước mắt, cô ta không ngờ, Quách Thanh Tú sẽ thật sự rạch mặt mình. "Quách Thanh Tú, người đàn bà độc ác này, cô sẽ không có kết quả..." Quách Thanh Tú lạnh lùng nhìn cô ta "Cho cô một cơ hội nữa, thuốc giải, có hay không?" Dương Hà Khuê quay mặt đi, giọng kiên quyết "Không có!" Quách Thanh Tú nghẹn một hơi trong lồng ngực, cảm giác ngột ngạt vô cùng khó chịu, cô giơ dao lên, lại rạch một cái thật mạnh lên bên mặt trái của cô ta. "Dao này là cô nợ tôi, dao này là cô nợ đứa con của tôi, đồ đàn bà khốn kiếp, cô muốn hại tôi có phải không? Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết trước rồi tính sau, cô hại tôi thì không nói, còn hại dám hại con tôi, tôi phải rạch nát mặt cô..." Vừa nghĩ tới đứa trẻ sơ sinh trong bụng, Quách Thanh Tú nổi trận lôi đình, con dao trong tay rạch lên không chút lưu tình. Chỉ thấy máu thịt tung tóe, máu tươi tung tóe. Dương Hà Khuê đau đến vặn vẹo lắc lư, nhưng bất lực là hai tay hai chân đều bị hai tên vệ sĩ cao to khoẻ mạnh giữ chặt lại, ngoài kêu gào thảm thiết, hoàn toàn không có cách nào chống cự. Lê Hùng Việt cũng kinh ngạc đến ngây người, anh ta không ngờ, Quách Thanh Tú còn có một màn máu tanh bạo lực như vậy. Nhưng, anh ta không tiến lên ngăn cản, dù sao thì Dương Hà Khuê này cũng đáng chết, anh ta nhìn cũng hả giận. Hồi lâu, hai tay Quách Thanh Tú đã nhuốm đầy vết máu, Dương Hà Khuê đau đến bất tỉnh. Quách Thanh Tú run rẩy, vứt con dao dính máu lên bàn, gần như suy sụp ngồi xuống sàn. "Giam cô ta lại, từ giờ trở đi, không cho cô ta ăn uống, để cô ta đói bụng, xem cô ta còn chống đỡ được bao lâu..." Quách Thanh Tú nhìn vết máu trên hai tay mình, cô không ngừng run rẩy. “Cô Quách, tôi đỡ cô đi lên lầu nghỉ ngơi” Dì Trần run sợ kinh hãi từ trong phòng đi ra, lúc vừa mới nhìn thấy Quách Thanh Tú xả giận, bà cũng bị doạ sợ gần chết. Xem ra cô Quách này cũng không phải là một chủ nhân dịu dàng dễ ăn hiếp, hạ dao mạnh như thế, thật là đáng sợ. "Dì Trần, tôi không sao, dì đi pha chút nước nóng cho tôi, tôi muốn ngâm mình một chút..." "Được, được!" Dì Trần lập tức đi làm. Quách Thanh Tú nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, hai tay cô chậm rãi vuốt ve bụng mình. Cục cưng, mẹ sẽ không để con có chuyện gì, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách cứu con. Trong phút chốc, dòng lệ nóng liên tục trào ra. Đứa nhỏ này, là kết tinh tình yêu của cô và Lâm Việt Thịnh, cho dù cô không thể sống, cũng phải liều mạng sinh hạ đứa bé này. Qua rất lâu, Quách Thanh Tú đã bình tĩnh lại, ngâm nước nóng một hồi, thả lỏng cảm xúc của mình. "Dì Trần, đi gọi bác sĩ Wister đến đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta..." Trong bóng đêm, trên ban công ngoài trời, gió đêm thổi lất phất, có chậu hoa Dạ Hương toả ra mùi thơm thanh mát. Quách Thanh Tú bưng nước trái cây, ngồi đối diện với Wister, chậm rãi uống một hớp. "Có một vấn đề, tôi muốn hỏi anh cho rõ." “Xin cô Quách cứ hỏi, tôi rất sẵn lòng dốc sức vì cô.” Quách Thanh Tú buông ly thủy tinh xuống, nghiêm túc nói "Tôi còn lại bao nhiêu thời gian?" Nếu như có thể tìm được chiếc xe đụng vào bác, không chừng bây giờ có thể tìm được tung tích của bác. Trái tim Quách Thanh Tú đột nhiên đập nhanh hơn, ngón tay khẩn trương siết chặt điện thoại. Lê Quyên Quyên chần chờ một chút "Thanh Tú, có ra sao thì cậu cũng đừng kích động nhé! Chuyện này, tớ chỉ có thể nói đại khái thôi." Quách Thanh Tú vội đến mức giậm chân "Lê Quyên Quyên, có phải là cậu cố ý nhử mồi tớ hay không, cậu còn không mau nói ra là tớ sẽ ra qua đó đánh cậu." "Được, được, tớ nói tớ nói. Biển số xe hôm đó tớ nhìn thấy chính là SC18888..." Quách Thanh Tú nghe xong, còn không hiểu lắm "Số xe này, tớ không có ấn tượng gì." "Ôi trời, chính là người mà cậu kêu đến chỗ mình lấy sách đấy, anh ta chính là lái chiếc xe đó!" Quách Thanh Tú có hơi bối rối, trong tay Lâm Việt Thịnh có mấy chiếc xe, thường dùng nhất chính là chiếc Ferrari màu đỏ và chiếc Rolls-Royce màu đen kia, thế nhưng hình như cô chưa từng thấy biển số xe của chúng. Cô chợt nhớ ra hình như chiếc xe ngày hôm ấy cũng là màu đen. "Cậu, cậu, cậu có nhớ lầm không?" Quách Thanh Tú rõ ràng cũng thiếu tự tin khi nói ra. "Không sai đâu, số này qua đơn giản. Lúc đó tớ còn bực bội, làm sao lại có bảng số xe trâu bò như vậy, đối phương nhất định là kẻ có tiền đại phú đại quý... Dãy số đẹp như vậy sao tớ nhớ lầm được..." Trong sự cam đoan và khẳng định của Lê Quyên Quyên, thần trí Quách Thanh Tú như đang dần rời khỏi cơ thể. Mãi hồi lâu sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cúp điện thoại. Sau lưng rờn rợn ớn lạnh, chắc chắn là Lâm Việt Thịnh làm rồi! Tại sao hắn muốn làm như vậy? Có phải lúc ấy hắn muốn đụng chết bác, sau đó thấy cô xuất hiện cho nên mới vội vàng quay đầu xe bỏ đi. Hai chân Quách Thanh Tú như đứng trên bông, yếu mềm đến không biết phải đặt chân vào đâu. "Cô Quách!" Dì Nguyễn nhìn thấy Quách Thanh Tú vẻ mặt bàng hoàng thẫn thờ, gọi hồi lâu cũng không phản ứng lại, bà bèn vội vàng đến đỡ Quách Thanh Tú. "Cô Quách, cô sao rồi?" Quách Thanh Tú phục hồi lại tinh thần, ánh mắt thoáng qua chút mất mát "Dì Nguyễn, dì tìm cháu có chuyện gì?" "À, không có gì, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, định hỏi thử xem cô Quách có muốn mua gì không để tôi mang về." "Cháu không có, cảm ơn dì!" Dì Nguyễn nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú thật lâu, có vẻ rất lo lắng. "Cô Quách, có phải cô khó chịu ở đâu không? Cô muốn đi gặp bác sĩ chứ?" Quách Thanh Tú xoa mặt, cười lắc đầu "Không cần đâu, có lẽ là ngủ quá nhiều, cháu đi ra ngoài phơi nắng một chút." Quách Thanh Tú đứng một mình trong vườn hoa, xa xa nhìn về biển khơi. Ánh nắng buổi trưa hơi gắt, tỏa hơi ấm vào trên người Quách Thanh Tú, cô ngỡ ngàng mà bơ vơ không ai giúp. Cô như đang đứng trong địa ngục sâu thẳm, âm u, ẩm ướt, cô độc, tuyệt vọng... Người nhà họ Quách không ai tốt, người nhà họ Quách đều đáng chết... Câu nói của Lâm Việt Thịnh như là lời nguyền rủa, lặp đi lặp lại trong đầu cô. Là hắn, nhất định là hắn. Ông trời ơi, có ai nói cho tôi nghe, phải làm sao đây? Trong phòng làm việc rộng lớn của tập đoàn ST. Huỳnh Minh San đặt lên bàn làm việc của Lâm Việt Thịnh ba phương án khác nhau đã được hoạch định. Trên thương trường, Lâm Việt Thịnh luôn luôn có tác phong mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn độc ác, ánh mắt sắc bén của hắn liếc nhìn qua ba phương án xong, đôi môi hoàn mỹ lập tức mím chặt lại. Hắn ném bản thảo vào mặt Huỳnh Minh San. "Lập tức làm lại, không để cho Tăng Thị có cơ hội thở dốc nào." "Nhưng mà..." Huỳnh Minh San có phần do dự. "Đi, lập tức làm cho tôi, hôm nay không làm xong thì tất cả mọi người không được ăn cơm." Lâm Việt Thịnh quát lớn, nhìn đồng hồ đeo tay, đã là sáu giờ chiều, thật là một đám vô dụng, vạch ra một phương án còn lâu như vậy. Nhìn Huỳnh Minh San nhanh chóng đi về phía phòng kế hoạch, Lâm Việt Thịnh đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, gọi cho Quách Thanh Tú. Khốn kiếp, người phụ nữ này lại tắt điện thoại, muốn tìm chết hay sao? Lâm Việt Thịnh lại gọi vào điện thoại trong biệt thự. "Xin chào cậu chủ, tôi là Dì Nguyễn..." "Quách Thanh Tú chết ở đâu rồi, sao lại không bắt máy?" "Cô Quách đã ngủ rồi." "Còn sớm vậy đã ngủ?" Lâm Việt Thịnh có phần không tin nổi. "Đúng vậy, cô Quách nói mình khó chịu, hôm nay cô ấy đứng một mình trong vườn hoa bốn tiếng đồng hồ..." "Cái gì!!! Ả này muốn chết hay sao? Lập tức gọi cô ta dậy nghe điện thoại..." Lâm Việt Thịnh rống lên một tiếng, bên này Huỳnh Minh San vừa đi đến "Thưa ngài..." Lâm Việt Thịnh xoay người nhìn Huỳnh Minh San rồi nói với Dì Nguyễn "Bỏ đi, lát nữa tôi sẽ quay về." Cúp điện thoại, Lâm Việt Thịnh lo lắng không yên. Hắn quay người lại, nặng nề ngồi xuống chiếc ghế xoay bọc da, nhìn văn kiện trong tay Huỳnh Minh San "Đưa đến đây!" Chỉ đọc sơ lược qua thì hắn đã ném lại cho Huỳnh Minh San "Cứ như vậy đi, tôi đi trước." Huỳnh Minh San môi run run, kỳ thực cô chỉ để cho phòng kế hoạch sửa lại một dự án nhỏ, không ngờ cứ vậy mà được thông qua rồi. Đang chuẩn bị hỏi thêm vài câu thì Lâm Việt Thịnh đã mặc áo vest vào, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc. Trong phòng ngủ, Quách Thanh Tú nằm trên giường. Lòng dạ rối như tơ vò, cô nghĩ cả ngày cũng không nghĩ ra nên thế nào? Lâm Việt Thịnh đã đụng xe vào bác, hắn chạy trốn rồi, rốt cuộc hắn còn có bí mật xấu xa đen tối gì nữa đây? Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt Quách Thanh Tú. Hắn bước đến bên giường, đưa tay sờ trán Quách Thanh Tú, tròng mắt đen chăm chú nhìn vào gương mặt cô "Bị bệnh sao?" "Không có!" Quách Thanh Tú trả lời bằng giọng nói yếu ớt. "Vậy tại sao không ăn cơm chiều mà đã lên giường nằm?" Lâm Việt Thịnh vội vàng hỏi. Quách Thanh Tú đột nhiên buông mi mắt, cắn môi dưới, nói ra với vẻ đáng thương "Tôi nhớ người nhà..." "Ngoan, dậy nào, ăn cơm, ăn cơm xong lại nhớ tiếp!" Lâm Việt Thịnh không nói lời nào mà bế Quách Thanh Tú lên, ôm cô đến bên giường để mang giày. Quách Thanh Tú ra sức vùng vẫy, Lâm Việt Thịnh nhìn ra được sự chống cự trong mắt cô "Quách Thanh Tú, em đang giở trò gì đó? Tối hôm qua vẫn còn tốt đẹp, tại sao hôm nay lại như vậy? Có phải em mượn sách rồi mượn ra luôn chuyện gì hay không? Vậy được thôi, tôi sẽ bắt cô bạn học kia đến đây, hỏi cho rõ ràng xem em giở trò gì!" Lâm Việt Thịnh nới lỏng cà vạt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, hắn cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi điện. Quách Thanh Tú hoảng hốt, cô tạm thời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào, không thể phiền hà đến Lê Quyên Quyên được. Vội vàng đứng dậy, cô nói "Đừng làm phiền cậu ấy, có lẽ là chu kỳ sinh lý của tôi gần đến cho nên tâm trạng có hơi buồn bực mà thôi. Được rồi, tôi đi xuống dưới ăn cơm với anh!" Nghe vậy Lâm Việt Thịnh mới cúp điện thoại nhưng vẫn còn nghi ngờ "Đừng có như vậy nữa, tôi ghét nhất phụ nữ khóc lóc. Mau mang giày đi." Quách Thanh Tú ngoan ngoãn đi theo Lâm Việt Thịnh xuống dưới lầu, bữa cơm này thật là khó nuốt trôi, món nào nhai trong miệng cũng nhạt thếch. Lâm Việt Thịnh phát giác ra sự khác thường Quách Thanh Tú, còn tưởng rằng cô còn đang tức giận chuyện lúc ban ngày không cho cô ra ngoài. "Quách Thanh Tú, em cũng nhịn hay thật nhỉ, tính tình hay hờn dỗi như vậy, không cho em ra ngoài là muốn tốt cho em, em lại còn hoạnh họe này nọ như vậy?" "Ở nhà rất chán!" Quách Thanh Tú lười giải thích thêm nữa, đặt chén cơm xuống, cô lạnh nhạt nói "Tôi no rồi." Ăn xong cô đi thẳng lên lầu, Lâm Việt Thịnh cũng không còn hứng thú ăn tiếp nữa. Đuổi theo sau Quách Thanh Tú, bế thốc cô lên, hắn cúi đầu hôn lên trán cô "Được rồi, đừng giận nữa. Ngày mai có một buổi trình diễn thời trang, tôi mang em đi cùng là được." Buổi trình diễn thời trang? Quách Thanh Tú mắt tỏa sáng, nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt lại ảm đạm xuống. Bây giờ sao cô còn tâm trạng đi xem trình diễn thời trang nữa, cô chỉ muốn biết bác ra sao thôi. Nếu như lần trước Lâm Việt Thịnh đụng xe vào bác không thành, vậy sau này hắn có thể nhân cơ hội khác giết ông ấy hay không? Nghĩ đến đây, Quách Thanh Tú đột nhiên sởn cả tóc gáy, không phải chứ, hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu. Cô rất muốn hỏi Lâm Việt Thịnh, thế nhưng cô không dám. Cô biết hắn nhất định sẽ không nói cho cô. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Quách Thanh Tú suốt đêm không ngủ, lần đầu cảm thấy ngủ trong ngực hắn lại bứt rứt như vậy, làm sao cũng không thể thoải mái. Sáng ngày hôm sau, Lâm Việt Thịnh đi qua công ty trước, đến buổi trưa thì kêu người đưa về mấy bộ váy. "Quách Thanh Tú, em ăn mặc trang điểm một chút, hai giờ chiều nay tham gia buổi trình diễn thời trang. Nhớ kỹ, không được làm cho tôi mất mặt." Quách Thanh Tú ngẩn ngơ cầm điện thoại di động, gã đàn ông này trước nay đều nghĩ cho chính bản thân hắn, chưa bao giờ lo lắng đến cảm nhận của cô. Buổi trình diễn thời trang tổ chức ở trung tâm Thế Mậu, là một lễ hội thời trang diễn ra mỗi năm một lần. Tăng Thanh Hải ngồi trên ghế khách quý ở hội trường, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay. Khoảng chừng cách lúc khai mạc năm phút đồng hồ thì anh nhìn thấy có một nhóm người áo đen đi vào từ cổng chính. Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, gương mặt với đường nét sắc sảo hiện rõ vẻ ngang ngạnh và cương quyết, đôi mắt đen sẫm thâm trầm mà sắc bén, uy thế vô cùng mạnh mẽ. Phía sau hắn có khoảng mười lăm vệ sĩ đi theo, chia làm hai hàng, xen lẫn trong đám đông. "Thưa ngài, anh ta chính là Lâm Việt Thịnh..." Thực ra không cần thư ký nói, Tăng Thanh Hải cũng đã nhìn ra, hơn nữa anh còn nhanh chóng nhớ ra, người đàn ông này chính là cái tên vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng mà anh từng gặp Maldives lúc trước. Nói như vậy, ngày đó mình quả thật đã nhìn thấy Thanh Tú... Một chút cảm giác không vui dần dâng lên trong lòng anh. Tăng Thanh Hải ra hiệu cho thư ký bằng ánh mắt. Thư ký gật đầu, đi về phía Lâm Việt Thịnh, khi cách hắn không đến ba mét thì đột nhiên có một vệ sĩ bước lên trước, ngăn cản thư ký, nói không chút khách khí "Xin mời lui ra phía sau!" Thư ký mỉm cười nói rõ mục đích đến đây, vị vệ sĩ kia đi đến chỗ Lâm Việt Thịnh, khẽ nói nhỏ cho hắn. Tăng Thanh Hải cách khá xa, không cách nào nghe được bên kia đang nói gì. Chỉ nhìn thấy ánh mắt của Lâm Việt Thịnh theo hướng chỉ tay của thư ký mà nhìn về phía anh, ánh mắt lộ ra một chút sắc bén. Chẳng bao lâu sau, Lâm Việt Thịnh thay đổi phương hướng, nhanh chóng đi về phía chỗ ngồi của Tăng Thanh Hải. Tăng Thanh Hải nhã nhặn đứng dậy, đã chuẩn bị tâm lý. Anh biết rõ, gã trước mắt này rất khó chơi. Nhưng vì Thanh Tú, anh sẽ chiến đấu không tiếc bất cứ giá nào. "Anh Lâm, chào anh, cảm ơn anh đã bằng lòng tiếp nhận lời mời của tôi..." Tăng Thanh Hải vô lịch sự đưa tay phải ra. Lâm Việt Thịnh như không có chuyện gì xảy ra mà lướt nhìn qua tay anh, cũng không bắt tay lại, chỉ là lạnh nhạt nhếch môi, phất phất tay. Hơn mười người vệ sĩ sau lưng hiểu ý lùi ra phía sau, vả lại còn ngăn cách bên ngoài thành một không gian riêng. Như vậy vừa không nghe thấy cuộc trò chuyện, vừa có thể bảo vệ an toàn của ông chủ Hiển nhiên rằng bọn họ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh. Anh mắt Tăng Thanh Hải thoáng chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu lộ ra vẻ mặt quá nhiều.

vợ khó thoát khỏi bàn tay tôi